Hạ Xưa … !
Chiều Chủ Nhật mùa hạ tháng 6/2002.
Hà Nội nóng như đổ lửa.
Nóng ! Thật là Nóng !
4h chiều rồi mà trời vẫn nóng !
Theo thói quen vào mỗi chiều Chủ Nhật.
Hắn lại xách chiếc xe đạp cào cào cũ rích ra khỏi phòng trọ và cong lưng đạp xe lên phố đường Láng để đọc sách ké.
Cửa hàng sách mà hắn cứ giả vờ lên chọn mua sách để được ngồi đọc trộm là của một ông cụ khoảng gần 70 tuổi.
Hắn dựng chiếc xe đạp cào cào vào một bên cửa hàng rồi nhẹ nhàng bước vào trong.
Ông cụ đang ngồi nhâm nhi cốc trà, khẽ ngẩng đầu lên nhìn hắn và nói :
– cậu mọt sách lại đến đó à !?
– dạ ông
– cậu ngồi uống cốc nước cho mát này.
– dạ, cháu xin ông.
– lát nữa cậu sắp xếp lại giúp ông chồng sách bên kia theo đúng chủ đề của mỗi cuốn nhé
– dạ, vâng ạ
Đó gần như đã là những câu hỏi, câu trả lời quen thuộc mà hắn và ông đã nói mỗi khi hắn đến cửa hàng sách của ông.
Mỗi lần hắn đến, ông đều kiếm các việc lặt vặt cho hắn làm …
Ví dụ như sắp xếp lại cho ngay ngắn các cuốn sách đã bị khách làm cho lộn xộn mỗi khi họ lục tìm các loại sách khác nhau hoặc sắp xếp lại các cuốn từ điển cho đúng mỗi thể loại.
Hắn làm xong rồi lấy một cuốn sách mà hắn thích ra ngồi đọc cho đến chiều tối muộn.
Chẳng biết từ bao giờ, ông đã biết hắn không có tiền để mua sách mà chỉ giả vờ đến cửa hàng của ông mua sách để có dịp đọc ké sách trong tiệm mà thôi nên lần nào hắn đến ông cũng sai hắn làm vài việc lặt vặt cho ông để giúp hắn đỡ ngượng khi chỉ đến đọc sách mà không có tiền gửi ông.
Thời gian êm đềm trôi …..
Tình bạn giữa ông và hắn cứ lặng lẽ, cứ nhẹ nhàng như vậy trôi đi cùng năm tháng.
Có một lần hắn đọc cuốn “Mật Mã DaVinci” say sưa suốt hai ngày mà chưa hết nên ông bảo hắn cầm luôn về phòng mà đọc, khi nào đọc xong thì cầm lại cho ông.
Lại đến ngày Chủ Nhật – cái ngày mà theo thói quen gần như là mặc định, hắn lại xách chiếc xe đạp cào cào và chạy đến cửa hàng của ông.
Trong giỏ xe là cuốn “Mật Mã DaVinCi” mà hắn đã đọc xong, hắn tính sẽ gửi lại cho ông vào chiều nay.
“Đến rồi” – hắn khẽ reo lên trong miệng khi đến nơi, hắn dựng xe vào góc quen thuộc rồi bước nhanh vào.
Hắn vẫn cứ tưởng lại là câu nói quen thuộc của ông sẽ vang lên như mọi lần “cậu mọt sách lại đến rồi đó à ?”
Nhưng không … !
“Cháu mua sách à ?” – giọng nói của một người phụ nữ trung niên vang lên.
Hắn ngỡ ngàng nhìn cô ….
Và rồi Cô cho hắn biết là ông cụ sức khỏe đã yếu quá nên ông bán lại toàn bộ cửa hàng cho Cô và kể từ bây giờ Cô là chủ của cửa hàng sách này.
Hắn lặng thinh ….
Hắn chợt buồn vô cớ …
Rồi hắn nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế nhựa quen thuộc và cố ghi nhớ tất cả hình ảnh của cửa hàng sách lần cuối cùng vào tâm trí.
… Hắn tốt nghiệp ĐH, rồi đi nước ngoài học tiếp.
Gần 20 năm sau …
Cuốn “Mật Mã DaVinCi” vẫn theo hắn cho đến tận bây giờ.
Chiều nay – Chủ Nhật của mùa hạ tháng 6/2019.
Hắn gửi xe ôtô vào trong một ngôi trường Trung Cấp trên phố đường Láng rồi đi bộ dọc các cửa hàng sách trên con phố này.
Vẫn là hình ảnh những cửa hàng sách nối tiếp nhau như ngày xưa.
Hắn đi bộ và cố tình đếm số thứ tự của cửa hàng “một, hai , ba, bốn … đây rồi ! cửa hàng thứ sáu …”
Hắn chợt dừng lại ….
Hắn không dám bước vào …
Tất cả hình ảnh năm xưa lại hiện về nguyên vẹn …
Có thể nào khi hắn bước vào thì sẽ lại là giọng nói nhẹ nhàng của ông cụ và vẫn là câu hỏi quen thuộc “Cậu mọt sách lại đến đó à ?”
Và nếu là như vậy thì hắn sẽ đến bên cạnh ông và nói “ông ơi, cuốn Mật Mã DaVinCi, cháu đã đọc xong rồi, ông cho cháu gửi lại ông ạ”
… Nhưng không !
Người xưa không còn !
Câu hỏi quen thuộc năm xưa không còn !
Hạ Xưa cũng không còn !
P/s :
Cháu Tuấn tặng ông bài viết này và cháu vẫn nhớ ơn ông ngày xưa đã cho cháu đọc sách miễn phí mỗi tuần.
Cuốn Mật Mã Davinci cháu vẫn giữ bên mình gần 20 năm nay và nếu có thể …. !
Thôi, Cháu chào ông.
Cháu Tuấn – cậu sinh viên mọt sách năm xưa.