- CHƠI SANG MỘT BỮA … !
Đi ăn bánh đa cua, đang ăn có một cặp đi vào ngồi kế bên, kéo ghế trúng mình.
Chàng trai nhẹ nhàng xin lỗi.
Giờ mới để ý cô gái rất xinh, anh chàng thì gầy gầy không có vẻ gì hợp với bạn nữ.
Nhưng…
– Em ăn bánh canh có xương hay bình thường ?
– Em ăn bình thường, anh ăn có xương đi cho ngon.
– Thôi để anh ăn bình thường cho.
– không ! Để em ăn tô bình thường.
– Kệ ! kêu chút tính nha.
Anh chàng kêu 1 tô bình thường, 1 có xương (có xương mắc hơn 10k).
Nhường qua lại một hồi, cô gái ăn tô có xương.
– Em uống nước mía không ? Anh kêu.
– Anh cũng uống nước mía luôn nha.
– Thôi anh không khát, kêu cho em thôi.
Cô nàng xụ mặt.
– Đó ! cứ vậy đó. Nay sinh nhật anh mà, mình chơi sang một bữa đi, từ tối giờ đi ăn uống gì anh cũng nhường em không à.
– Anh không khát thiệt mà.
– Giờ uống hông ? Anh hổng uống em nhịn luôn.
– Rồi, rồi … uống.
…..
– Cho anh cục nè (cục xương thịt to, 1 tô có 2 cục).
– Thôi em ăn đi. Anh không ăn.
– Mệt anh ghê, em ăn hổng hết. Ăn đi cho mập, ốm nhôm thấy ghê !
…..
– Em ăn cua nè.
….
– Anh ăn chả cá không …. Cho a nè.
Hai người chia đồ ăn qua lại, chẳng để ý kế bên ….
Mình cứ nghĩ hai đứa này hơi điên, kêu mẹ nó luôn 2 tô có xương, 2 ly nước mía đi khỏi phải nhường qua, nhường lại rồi giận dỗi.
NHƯNG….
– Nảy giờ tiêu hết bao nhiêu rồi anh ?
– Hình như hai trăm mấy.
– Chút đi ăn kem hông ? Em còn tiền nè, sinh nhật anh mà chơi tới bến luôn đi … hihi.
– Rồi , rồi …
– Anh còn nhiêu tiền ?
– Ba trăm rưỡi.
– Sao ít vậy ? Hôm chủ nhật anh mới lấy lương mà.
– Uh nhưng phải chừa tiền đóng tiền học cho em nửa.
– Mệt anh ghê ! Lấy tiền ra dùng đi, cuối tháng em cũng lấy lương mà.
– Để tiền đó đóng tiền nhà của em với đi chợ mua đồ ăn.
– Anh còn ba trăm mấy đủ tiêu không ? Chút em chia anh 200 nha.
– Đủ. Em để tiêu đi.
– Hứ ! Tối ngày cứ vậy hoài. Ghét !
…….
Họ lại tiếp tục ăn, chàng trai vẫn nhẹ nhàng trò chuyện với cô gái, lau mồ hôi, chia đồ ăn cho nhau.
Mình ăn xong trước khá lâu, im lặng đứng dậy đi lại gần cô chủ tính tiền cả ba tô và 2 ly nước mía rồi lên xe đi.
Trời Hà Nội vẫn nóng, chạy xe đến quán cafe quen, vẫn mỉm cười cho đến giờ …
Tất nhiên mình cũng chẳng nhiều tiền gì.
Nhưng sinh nhật anh chàng ấy mà, mình cũng chơi sang một bữa.
Cảm ơn… vì đã cho mình được thấy chính mình của ngày xưa.
Tôi chính tôi.
Tôi thấy mình trong đó.
Singapore 2/2007.