Sáng, đọc bài viết “Dịu dàng duyên và dịu dàng đần” của Trang Hạ. Mới đọc nhan đề đã tâm đắc. Có những dịu dàng đến từ tâm bởi đức tính chu đáo, khoan hòa, thấu hiểu. Lại có những dịu dàng đến từ nước mắt, từ sự yếu mềm dựa dẫm. Tôi khắt khe với những dịu dàng như vậy dù tôi chẳng phải đàn ông.
Tôi lại thích một người đàn ông dịu dàng. Dịu dàng để chăm sóc, để quan tâm, để không chấp nê những vấn đề nhỏ nhặt tiểu tiết, để không tranh cãi những chuyện cỏn con, không giận dỗi những chuyện vớ vẩn.
Dịu dàng của đàn ông giống như cây cột lim chống nhà vậy, vững trải và bao dung. Giống như mọi bão giông đều phải thét gào vì không cách nào phá vỡ những ấm êm bên trong ngôi nhà ấy.
Tự nhiên thèm một bữa cơm nóng, cả những đầm ấm quây quần.
Khi người ta không tìm nổi một bến tựa mới để mình lang thang. Có ai muốn lang thang không nhỉ?