NGÀY ẤY….BÂY GIỜ….
Nhớ lại mình từng có một thời thanh xuân đầy ước mơ và hoài bão. Vậy mà mình lại từ chối tất cả để nắm tay một chàng sinh viên nghèo, đen nhẻm để đi tới cùng trời cuối đất vì những bài thơ như này đây💜💜💜. Không biết bây giờ khi mình đã cưới chồng được 17 năm, có 2 đứa con, mặt thì toàn nếp nhăn với cả nếp nhăn…….. ” người ấy” có còn… “si tình” mình không nữa🤣🤣🤣
(BÂY GIỜ……)
THƠ VIẾT CHO EM.
Em yêu ơi! Giao thừa nở khắp muôn nơi.
Giao thừa thứ mấy rồi- anh tự hỏi
Thời gian trôi đi không mệt mỏi
Mười mấy năm rồi chúng mình có đôi.
Hạnh phúc làm sao kể hết em ơi!
Thật mộc mạc và vô cùng giản dị!
Một mái nhà đơn xơ mình vào ra suy nghĩ
Đến bây giờ có nhà mới rồi em.
Cuối tuần trăng, trên gương mặt lặng im
Hằn nổi sóng bao lo toan trăn trở
Lương công chức, ôi buồn lo duyên nợ
Bài toán nhân chia sao khó quá em ơi!
Đồng quà, đồng bánh, đồng rụng, đồng rơi…
Em vẫn chăm lo vuông tròn như vậy.
Thương em nhiều, lòng anh áy náy.
Chuyện gạo tiền, khổ lắm đi thôi!
Rồi tháng ngày qua đã hơn chục thu rồi.
Thanh Hà con yêu cũng đã thành thiếu nữ
Hồn nhiên, ngây thơ chúng mình thêm phấn khởi.
Hoàng Bách chào đời, ôi hạnh phúc nhân đôi!
Anh có ngại gì sáng tối ngược xuôi.
Miễn em vui và các con no ấm.
Anh vẫn đinh ninh một niềm tin sâu đậm.
Hạnh phúc trong tay mình, có phải không em!
Năm mới đến rồi em lại đẹp thêm.
Má thêm đỏ, môi thêm hồng duyên dáng.
Trong mắt anh, em là ngôi sao rạng.
Không chói lòa mà rất mực dịu êm.
Năm mới đến rồi cùng gắng sức nghe em.
Xóa tan hết những buồn lo suy nghĩ.
Ghé lại gần anh nghe con tim thủ thỉ:
Anh yêu con, yêu em lắm em ơi!
….
Anh viết bài thơ còn dang dở.
Vì yêu em không nói hết thành lời.
Ngủ ngon đi em, một nửa cuộc đời tôi!
( NGÀY ẤY……)