Cô gái khoảng mười bảy, mười tám tuổi, đến làm thuê cho một cửa hàng bán hoa tươi của một phụ nữ tầm tuổi trung niên.
Nhìn qua, ai cũng có thể đoán ra ngay, cô gái là người tỉnh lẻ ra thành phố làm thuê kiếm sống.
Cô làm việc rất cần mẫn, không lúc nào cô ra khỏi cửa hàng, trừ những lúc bà chủ sai đi mua bán, hay ra chợ, còn lại cô ở trong cửa hàng luôn tay, luôn chân, không đứng thì ngồi bó hoa, tỉa lá.
Khi vắng khách hoặc khi đã bán hết hoa, cô lại ngồi đan lẵng hoa.
Những cái lẵng hoa ra đời từ đôi bàn tay của cô, khách hàng ai cũng thích.
Bà chủ rất hài lòng và tin tưởng vào cô gái làm thuê này.
Cái cửa hàng hoa bé nhỏ này nằm trên một phố nhỏ vắng vẻ.
Tuy hẻo lánh nhưng hàng bán rất chạy.
Cửa hàng ở gần một trường đại học nên khách hàng chủ yếu là sinh viên.
Bây giờ là thời đại của hoa tươi.
Trong một năm, có biết bao nhiêu là ngày mà sinh viên cần đến hoa.
Nào là sinh nhật, noel, ngày tình yêu, ngày Nhà giáo, ngày hò hẹn của những cặp tình nhân …
Tất cả đều cần đến hoa tươi.
Các cô gái thường kéo nhau từ ba, đến năm người, ríu rít đến hàng hoa.
Những ngón tay búp măng xinh xắn của các cô kén đi, chọn lại tìm những đóa hoa thật đẹp để đem tặng người mình yêu mến.
Họ nói cười vui vẻ từ lúc đến cho tới khi ra về.
Đi xa rồi mà tiếng cười vẫn còn đọng lại trong cửa hàng hoa.
Các chàng trai sinh viên thường đi mua hoa một mình.
Anh nào cũng lặng lẽ đứng ngắm từng bông rồi mới hỏi mua, trả tiền xong, cầm lấy bông hoa và đi ngay.
Trong vô số những chàng sinh viên đến mua hoa của cửa hàng, có một người khiến cô gái chú ý.
Anh chỉ đến cửa hàng hoa vào ngày cuối tuần. Anh chuẩn bị sẵn những đồng tiền lẻ, rồi vừa đưa tiền vừa rút lấy một bông hoa cắm trong xô nước.
Anh sinh viên này dong dỏng cao, người gầy, chân mang đôi giày vải cũ rích, gương mặt xanh xao.
Nghe giọng nói, cô biết ngay anh là người nơi khác đến thành phố này học đại học.
Không hiểu sao, có đến cả tháng trời, anh ta không đến mua hoa, khiến cho cô gái cũng cảm thấy lòng bâng khuâng nhớ.
Cô gái nghĩ :
Con trai mua hoa chỉ là để tặng người bạn gái mình yêu. Chắc anh ta cũng đang yêu.
Bây giờ chắc tình yêu tan vỡ, họ đã chia tay nhau, nên anh không cần mua hoa nữa. Kể cũng buồn.
Buồn thật đi chứ, yêu nhau rồi lại chia tay nhau, có lẽ đó là điều đáng buồn nhất trên đời này.
Cô cũng buồn thay cho anh, nhưng cũng thấy mừng cho anh.
Từ nhà quê ra thành phố học, tiền nong không có, chắt chiu từng hào, từng xu đến tiền cơm hằng ngày cũng còn phải lo từng bữa.
Thế mà dành dụm được hào nào lại đem mua cái thứ xa xỉ này.
Rõ là lãng phí, thôi thì chia tay cũng tốt !
Nhưng mấy ngày sau, anh sinh viên nọ lại tiếp tục làm cái việc đến cửa hàng mua hoa vào ngày cuối tuần.
Anh ta chỉ mua một đóa hồng.
Cứ thế mấy tháng liền, ngày cuối tuần nào anh cũng đến cửa hàng mua hoa.
Thế rồi bẵng đi một thời gian dài không thấy anh đến mua hoa nữa.
Cô gái nghĩ :
“Nếu anh ta còn đến đây mua hoa, mình sẽ khuyên anh ta nên chăm chỉ mà học hành, đừng lãng phí tiền như thế !”.
Những lúc không có khách đến mua hàng, cô gái thường nhìn về phía cổng trường đại học ngóng chờ anh.
Thế rồi một hôm, khi đi ra hiệu sách mua sách kỹ thuật cắm hoa, cô gặp anh.
Anh đang ôm trên tay một chồng sách.
Vì thiếu tiền mua sách, lại sợ người ta mua mất, nên anh đang thương lượng với chủ cửa hàng cho anh được thế chấp bằng một tập vé cơm của quán cơm, rồi anh sẽ mang tiền ra chuộc lại.
Cô gái đến gần nghe biết hết đầu đuôi câu chuyện, nên đã trả tiền hộ anh.
Họ quen nhau từ đó …
Ngày hôm sau, anh mang tiền ra cửa hàng hoa trả cho cô gái.
Cô gái không nhận.
Anh lại mua một đóa hoa hồng.
Cô gái nói giọng vừa có ý trách móc vừa chân thành :
– Đừng mua làm gì anh ạ !
Thật không ngờ, anh sinh viên nói:
– Đóa hoa này anh mua tặng em !
Cô gái hiểu ánh mắt người con trai kia muốn nói gì.
Má cô ửng đỏ, mắt ngân ngấn nước.
Cô nhận lấy đóa hồng từ tay anh, rồi trân trọng cắm vào lọ hoa.
Anh sinh viên ra về, còn lại một mình, cô gái ngồi nghĩ ngợi lung tung …
Sáng sớm hôm sau, cô rút bông hoa cắm trong lọ ra để vào xô cùng với các bông hoa khác để bán.
Không thấy bông hoa cắm trong lọ hoa nữa, anh hỏi :
– Đóa hồng anh tặng em đâu rồi ?
Cô gái trả lời :
– Bán rồi ! cuộc sống “Cơm” cần hơn “Hoa” anh à !