HOẠ – PHÚC
Một anh than thở với một vị sư già:
– Số con thật kém may mắn. Mấy người bạn con chẳng có gì hơn con mà giờ họ thành công quá, ông nọ bà kia, giàu có sang trọng. Con thì lận đận mãi, toàn gặp chuyện không đâu. Thầy có cách nào cải mệnh cho con không ?
Vị sư già đưa tay bẻ ngọn một cây hoa trong vườn rồi chỉ vào hai cây cạnh nhau và hỏi :
– Theo anh, trong hai cái cây này, cây nào may mắn, cây nào bất hạnh?
– Chắc cây này là bất hạnh ạ, vì nó bị thầy bẻ mất cành. Anh chàng suy nghĩ một lát rồi ngập ngừng trả lời.
– Một tuần nữa anh quay lại đây, thầy sẽ cải mệnh cho anh. Vị sư già nói.
Một tuần sau, anh ta hăm hở quay lại chùa. Vị sư dẫn anh ra chỗ hai cây hoa lần trước, chỉ cho anh mấy mầm xanh và một nụ hoa vừa nhú ra từ dưới vết gãy và nói :
– Bây giờ anh hãy nói xem, trong hai cây hoa này, cây nào may mắn, cây nào bất hạnh?
Anh thanh niên lúng túng hồi lâu rồi nói:
– Cây có hoa này là may mắn, nó nhờ thầy mà có được hoa và mầm mới. Cây kia thì không được thế.
– Anh sai rồi, hai cây này chẳng cây nào may mắn, cũng chẳng cây nào bất hạnh, vì chúng có để tâm so sánh gì đâu. Chúng chỉ biết chăm chỉ ra lá và trổ bông, sống trọn vẹn cuộc đời của chúng. Chỉ có anh là thắc mắc về số phận của chúng mà thôi. Phúc hoạ tự tâm mình, còn thế gian vẫn luôn là vậy.