Trung tâm gia sư Nhật Minh – 0968 974 858
Chỉ còn chưa đầy 1 tuần nữa…
Tôi thương cho những bác sỹ, suốt từ Tết túc trực ở bệnh viện không dám ngơi nghỉ dù chỉ 1 giây…
Tôi thương những anh bộ đội, lui vào rừng, lập lán trại, ăn bờ ngủ bụi, chịu khổ, chịu rét, không sóng điện thoại, không điện, ngày ngày băng rừng ngăn người vượt biên đem theo mầm bệnh…
Tôi thương các anh, các chị cán bộ ngành y, vượt khó, vượt gian nan để khống chế dịch, ngăn chặn, đẩy lùi dịch…
Tôi thương bà con Sơn Lôi, bị cô lập, cách ly 20 ngày trời ròng rã để virus không thể lan rộng, không gây nguy hại cho cộng đồng…
Tôi thương cái bánh mỳ Việt Nam, trong cơn dịch cũng phải gồng mình chịu đựng, thương cả những người lãnh đạo Chính phủ, tóc bạc quá nửa đầu, ngày đêm trên bàn họp, chỉ chờ có 4, 5 ngày nữa vui mừng nghe tin “Việt Nam chiến thắng Đại dịch…”
Đau lòng thay, chỉ vì 1 cá nhân, vì cái lòng ích kỷ mà quên đi lợi ích cộng đồng, vì ham thích nhất thời mà đánh đổi an toàn của người thân, bạn hữu, vì sự láu cá, khôn lỏi mà lừa dối đất nước, vì sự vui vẻ của bản thân mà bấp chấp công sức của hàng vạn con người, đưa hàng triệu người vào vòng nguy hiểm!!!
Đêm nay, vì 1 người mà hàng triệu người không ngủ, hàng triệu con tim thổn thức, những đôi chân lại thêm tất bật, đèn phòng họp khuya mà chưa thể tắt, mồ hôi chảy trong đêm lạnh, những cái cúi đầu mệt mỏi: “Việt Nam ta lại có 1 ca dương tính”. Không biết những người từng tiếp xúc với bệnh nhân đang ở nơi đâu, có nhiều hay không, đã đi những đâu… hàng ngàn câu hỏi, hàng ngàn nỗi lo, hàng chục ngàn con người đi theo giải đáp!
Đêm nay Hà Nội không ngủ! Tôi cũng không ngủ! Người phụ nữ ấy – đáng giận không? Đáng giận! Đáng thương không? Thật đáng thương!
Hà Nội cố lên!
Thăng Long, Đông Đô cố lên!
VIỆT NAM CỐ LÊN
NHẤT ĐỊNH ĐÁNH LÙI ĐƯỢC DỊCH BỆNH 🇻🇳🇻🇳🇻🇳
Nguồn: Hvpcpd